Sau nhiều năm lăn lộn, mới ngộ ra là người ta coi trọng cái KHÁC (cái mới) trước, rồi mới đến cái TỐT sau.
Ví dụ, bây giờ đi ra đường, sau khi ăn mấy món quay đi quay lại, thì cái người ta muốn thử là một món ăn KHÁC, mới lạ hơn, còn ngon hay không thì hạ hồi phân giải. Đi đến một nơi mới, họ sẽ muốn thử món mới lạ ở địa phương (dù ngon hay không không rõ), thay vì ăn cơm bình thường.
Con người ta luôn tìm cái KHÁC trước, sau khi thử rồi sẽ ở lại vì nó TỐT. Thậm chí nếu bạn là người nấu món há cảo TỐT (ngon) nhất khu phố, nhưng nếu cả khu phố có tới 10 nhà nấu há cảo và chỉ 1 nhà nấu mì xào, thì nhà bán mì xào sẽ luôn có khách đông, do người ta ăn há cảo ngán rồi.
Như Sam Zell có nói trong CAO THỦ SĂN KÈO, đến lúc mà vốn đầu tư ùa vào ngành cho thuê của ông quá nhiều, thì chuyện sở hữu căn nhà đẹp nhất, vị trí tốt nhất… cũng không còn xi nhê nữa. Khi cung lớn hơn cầu thì cả người làm tốt nhất cũng không thể ngoi đầu lên mặt nước. Và người sống là người nhảy sang ngành khác.
Bởi, người ta có nói, lựa chọn đúng quan trọng hơn nỗ lực, hay nói cách khác là phải chọn đúng nền văn minh. Nhưng mà để lựa chọn được đúng, thì quả không dễ. Không sáng tạo để tự nghĩ ra “nền văn minh” mới trước người khác liên tục, thì cuối cùng cũng sẽ bị đám đông ùa tới mà thôi.