Vào khoảnh khắc Scarlet Witch vung tay phù phép tâm trí Hawkeye trong Avengers: Age Of Ultron, mọi chuyện tưởng chừng như đã chấm dứt. Ultron sẽ thành công với kế hoạch của mình, và chúng ta có lẽ sẽ không có cơ hội được diện kiến tới Thanos.
Tất cả những thành viên mạnh nhất trong đội Avengers trước đó đã bị đánh gục, không phải bởi những đòn sát thương chí tử mà bởi những ảo giác tâm trí chất chứa đầy nỗi niềm:
Tony Stark lạc trong ảo mộng tất cả những thành viên trong đội Avengers đã chết – do lỗi của chính anh – và là tác nhân chính đánh thức Ultron.
Vị thần quyền năng Thor chìm đắm trong nỗi sợ tất cả mọi người ở Asgard sẽ bị hủy diệt bởi năng lực của mình.
Captain America được trở về với người phụ nữ mà mình đã bỏ lại năm xưa.
Black Widow quay về sống lại những ký ức đen tối trong trại huấn luyện.
Và Hulk như thường lệ – tâm điểm của đập phá – lại nổi cơn tam bành.
Tưởng chừng như đối với thành viên được xem là yếu nhất đội như thế, Wanda chỉ đơn giản búng tay phát là xong… Nhưng, không. Ngay trước khi Scarlet Witch tung phép, Barton đã cảm nhận được và ra tay hạ thủ trước.
Thành viên điểm yếu của đội, trong giây phút quyết định, lại là người làm xoay chuyển cục diện. Có thể bởi vì anh là người từng bị Loki thao túng trí não, cũng có thể anh là kẻ duy nhất mang chất “người” tỉnh nhất trong bọn, hay có thể vì nghĩ anh yếu nên Wanda đã có chút chủ quan. Dù là lý do gì đi chăng nữa, khi đụng đến vụ thao túng trí não, Hawkeye là kẻ cuối cùng trong đội dám lơ là đề phòng. Và chính trong hoàn cảnh đó, thành viên kém thế nhất đã phát huy bản lĩnh.
Không phải lúc nào kẻ mạnh cũng phát huy được thực lực, nhất là trong những hoàn cảnh đòi hỏi một khả năng khác biệt độc đáo. Trong quân đội Israel, có một yêu cầu đặt ra đòi hỏi phải phân tích những hình ảnh gửi về từ vệ tinh để nhận biết các mối đe dọa. Đó là một nhiệm vụ nghe qua thì dễ nhưng không hề đơn giản một chút nào. Người thực hiện phải có một kĩ năng trực quan tuyệt vời, song với đó là tinh thần không hề chán nản khi ngày qua ngày cứ phải ngồi một chỗ soi ảnh.
Cuối cùng, sau khi rà soát qua hàng loạt nhóm người, ứng cử viên sáng giá nhất lại đến từ một nơi bất ngờ nhất: những bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ. Những con người vốn được xem là yếu đuối nhất đó, dù có kĩ năng giao tương tác cực kì kém, nhưng lại sở hữu một khả năng quan sát tốt một cách kinh ngạc. Trước một hoàn cảnh làm việc độc đáo như thế, chỉ có họ, những người đủ chậm để sẵn sàng ngồi cả ngày không thành vấn đề, và đủ tinh để đáp ứng khả năng trực quan. Điểm yếu của họ, cuối cùng, đã có được cơ hội phát huy thế mạnh.
Lẽ thường, ai cũng muốn sở hữu một điểm mạnh khuynh nước khuynh thành. Thế nhưng, “mạnh” hay “yếu” không phải chỉ dựa trên đánh giá mà còn tùy thuộc vào hoàn cảnh. Một quân tốt xuống tới ô cuối cùng còn nguy hiểm hơn cả những quân xe đang tung hoàng. Vấn đề không phải trông thế nào, vấn đề chính là thể hiện ở đâu.