Một câu chuyện thành công

– Thưa anh, anh có thể cho các bạn ở đây được biết quá trình khởi nghiệp của mình được không ạ? Do đâu mà anh có thể xây dựng cả một đế chế sách như thế này khi tuổi đời còn rất trẻ?

Câu hỏi của người dẫn chương trình đưa tâm trí hắn trở về thời xa xưa, thuở hắn còn là một tay cử nhân thất nghiệp mới ra trường, cù bất cù bơ…

Thuở đó, do thất nghiệp không biết làm gì, hắn kêu gọi vài đứa bạn dịch sách tung lên mạng cho mọi người đọc chơi. Khi sách vừa xong, một cô bạn bảo hắn rằng là sách đọc cũng ổn, sao không in bán đi. Hắn nghe như đùa, ậm ừ cho qua chuyện: ừ thì xin giấy phép gì đi rồi in.

Ai ngờ đâu ít lâu sau cô bạn này xin giấy phép về cho hắn thật. Thôi xong phim, có giấy rồi mà không in thì sao nhìn được mặt bạn bè. Thế là phải in.

Nhưng lúc đó hắn không có tiền. Biết lấy tiền đâu in. Định chuẩn bị lấy lí do để kiếm cớ hoãn binh, thì thằng bạn hắn nghe được. Nó rút ngay ra xấp tiền, bảo, ừ thì nãy tao vừa rút tiền mặt bị dư số 0, thôi mày cầm coi như đầu tư, tao sợ cầm về nhà bị giật mất lắm. Thế là hết cớ, đành in thôi. Quyển sách đầu tiên ra đời như vậy đó.

Rồi tiếp theo đã in thì phải bán. Thế là hắn phải mày mò tìm cách mà bán cho hết. Mà muốn bán hết thì phải in quyển thứ hai, chứ nhà sách gì có mỗi một quyển thì coi sao được. Thế là hắn phải xuất bản quyển hai. Rồi quyển ba, quyển tư, quyển năm… Suốt mấy năm qua, hắn cứ nhắm mắt đưa chân, tới đâu thì tới. Nói gì thì nói, lỡ bán rồi mà dừng lại thì sao ngửa mặt nhìn thiên hạ được. Cũng may là thành công, không thì toi. Nghĩ lại, hắn vẫn còn rùng mình…

– Thưa anh?

Tiếng gọi của cô dẫn chương trình kéo hắn trở về thực tại. Hắng giọng, hắn cầm lấy micro, cười nhẹ rồi từ tốn trả lời:

– Các bạn ạ, ngay từ đầu tôi đã nhìn rõ con đường xây dựng đế chế sách của mình. Năm 22 tuổi, tôi bắt đầu viết bản kế hoạch công ty và thuyết phục bạn bè cùng tham gia. Rất khó, vì không ai thấy cái mà tôi thấy. Nhiều người còn khuyên tôi từ bỏ. Nhưng tôi biết mình có thể làm, và phải làm. Hãy nhớ, khi thế giới bảo bạn tránh sang một bên, công việc của bạn là đứng yên và nói: “Không, anh tránh sang bên mới đúng!”…