Nhu cầu luôn xuất hiện ở khắp nơi, vấn đề là người ta có kịp nắm bắt hay không? Hãy gặp gỡ một trong người phụ nữ giàu nhất thế giới, Zhang Yin.
“Giấy phế thải cũng như rừng cây vậy. Chúng tự động tái sinh hết lần này đến lần khác.” là câu nói mà bà được nghe từ một người kinh doanh trong giới giấy ve chai. Vào những năm đầu thập niên 90, kinh tế Trung Quốc bắt đầu có sự tăng trưởng thần tốc. Đi kèm với nó, nhu cầu của các sản phẩm đóng gói bao bì thùng giấy tăng mạnh, Trung Quốc chứng kiến tình trạng thiếu giấy nguyên liệu làm thùng hộp thường xuyên.
Nắm bắt nhu cầu đó, Zhang Yin vốn từ Trung Quốc di cư sang sống ở Hồng Kông – thành lập một công ty chuyên thu gom giấy phế liệu và xuất về Trung Quốc. Thấy rằng thị trường Hồng Kông nhỏ bé vốn dĩ không đủ khả năng cung cấp lượng giấy khổng lồ cho “công xưởng của thế giới”, bà quyết định bước đi táo bạo bằng quyết định sang Mỹ và Châu Âu.
Giấy gốc ở Trung Quốc thường làm bằng cỏ, tre và một số loại cây mỏng trong khi chất lượng ở các nước phương Tây lại hoàn toàn khác biệt. Bắt đầu bằng việc chạy xe đến từng nhà máy xin thu mua lại giấy thùng bỏ, bà tiến tới thành lập một công ty ở Mỹ chuyên thu mua và xuất về Trung Quốc hàng chục công hàng giấy.
Nhu cầu tăng nhanh đến mức năm 1995, bà trở về Quảng Đông và thành lập một nhà máy sản xuất giấy, đánh dấu bước đi quyết định trong chu trình khép kín của mình. Giờ đây, công ty của bà thu gom phần lớn giấy ở thị trường Mỹ – châu Âu, xuất về Trung Quốc tái sản xuất sau đó xuất khẩu ngược lại thùng giấy mới bán cho các nước phương Tây. Vòng tròn cứ thế tiếp tục lặp lại và quy mô ngày càng tăng mạnh hơn.
Năm 2013, tài sản của bà được tạp chí Forbes ước tính khoảng 3 tỉ đô la và công ty Giấy Cửu Long – công ty do bà sáng lập lọt vào top 3 công ty giấy lớn nhất thế giới. Zhang Yin được giới kinh doanh mệnh danh là “Nữ hoàng giấy thải” và cũng là một trong những phụ nữ tự tay gầy dựng cơ nghiệp giàu nhất thế giới.
P/S: Bạn có tìm thấy sản phẩm nào có tính chất tương tự giấy thùng không? Nếu có, biết đâu cơ hội của bạn đã tới rồi đấy.