Hắn đọc được bài viết về vụ có người kiện mua phải chai nước ngọt có con chuột chết.
Rồi luật sư của hãng nước ngọt chứng minh rằng nếu đúng con chuột nằm trong chai từ ngày sản xuất thì axit trong đó phải làm mục xác nó đến xương rồi chứ không còn nguyên vậy.
Hãng nước ngọt thắng kiện. Nhưng tự nhiên trong đầu hắn lóe ngay ra suy nghĩ “vậy nếu mình uống nước ngọt đó vào người chắc cũng mục đến xương luôn.”
Ghê thật. Hắn tắt bài và share ngay cho mấy người quen biết để đề phòng. Từ rày chắc cạch nước này luôn.
Lẽ ra hắn tính làm như vậy thật cho đến khi đọc được bình luận ở dưới chỉ ra rằng trong dạ dày con người cũng có axit mạnh không kém – để tiêu hóa thức ăn.
Rồi có người chỉ ra nước chanh, nồi canh chua mẹ nấu, hay mấy thứ đồ uống chua mà hắn hay uống cũng có axit.
À thì ra là vậy. Hay nhỉ! Thế mà tại sao hắn lại đi sợ chứ?
Tại sao hắn không tự hỏi nếu uống mục xương vậy tại sao mấy người hay uống không bị?
Tại sao hắn không nhớ hồi đi học Sinh học cấp 2 đã biết dạ dày có axit?
Tại sao hắn không nghĩ đến lúc mình uống trà chanh chém gió với đám bạn?
Tại sao hắn quên mất mấy lúc húp rột rột chén canh chua mẹ nấu?
Túm lại là tại sao dân tình lẫn hắn không chết?
Hóa ra từ rất lâu rồi, càng lớn hắn càng quên mất chuyện thắc mắc mọi chuyện, quên mất câu hỏi “Tại sao?” như hồi còn con nít. Càng lớn hắn nghĩ là mình đã hiểu biết nhiều nhưng hóa ra cũng chẳng hiểu biết bao nhiêu. Càng lớn hắn nghĩ là mình không còn sợ thứ gì hóa ra thứ gì cũng sợ.
Hắn cứ than phiền chuyện bị thiên hạ dắt mũi nhưng hóa ra chính hắn mới là người đưa mũi ra cho người móc dây.
Tại sao?