Bệnh nổi tiếng và những cái like

Thường khi bắt đầu có nhiều like, người ta thường mắc bệnh nổi tiếng. Nói đơn giản là khi càng nói nhiều, số lượt like tăng lên khiến ta nghĩ rằng điều mình nói là đúng, là hay (không như thế thì sao mọi người lại like). Dần dần tiếng vỗ tay khiến ta tự nghĩ rằng mình giỏi. Cái hào quang đó khiến ta [quá] tự tin nghĩ rằng mình giỏi tất cả những lĩnh vực khác.

Khổ cái là, đôi khi, những cái like hay những tràng pháo tay không hẳn là khen thưởng cho cái hay, mà chỉ là để khuyến khích cái kì quặc mà thôi. Hồi trước mình có đọc truyện ngắn Anh-lùn của Marcel Ayme. Có một anh lùn chuyên diễn trong rạp xiếc. Mỗi lần anh xuất hiện là khán giả vỗ tay vì điệu bộ ngô nghê của anh.

Một ngày nọ, anh ngủ dậy thì bỗng dưng thấy mình cao lớn lên, cuối cùng trở thành một người trưởng thành bình thường. Nhưng đó lại là họa của anh, vì khi đó, anh bỗng dưng không còn được ai tán thưởng: Anh quá-bình-thường, đâu còn ngô nghê kì quặc như trước. Thế là anh mất việc, bỗng dưng bơ vơ đối diện với cuộc đời của một người bình thường…

Bởi mới nói, nhiều khi những cái like khiến ta đánh mất chính mình, và lầm tưởng cái mà mình đang biểu hiện là hay, là đúng, cuối cùng hóa ra chỉ là trò cười mà thôi. Cuộc sống đôi khi rất kì lạ, những lúc bạn đi đúng hướng thì sẽ chẳng có ai vỗ tay cho bạn cả.

PS: Bản thân mình thì hồi trước nói rất nhiều, nhưng dạo này ít nói hơn. Thực ra cũng chẳng có gì kì lạ. Một ngày đẹp trời mình nhận ra friend trên facebook của mình rất nhiều người vip-pro về nhiều mảng, nên bỗng dưng mình thấy nên nghĩ kĩ hơn trước khi nói so với lúc trước. Khi bài của bạn chỉ có sinh viên đọc thì bạn có thể chém gió đủ thứ về chiến lược của công-ty-này-kia. Nhưng khi người đọc lại có thể là nhân sự cốt cán của công-ty-này-kia thì có khi họ like vì họ thấy mình nói sai và mắc cười mà thôi…