Hôm nào café!?

Cứ mỗi dịp tất niên, tân niên hay thi thoảng gặp lại bạn cũ, tôi lại vô thức [hay chủ ý?] bất giác phát ra câu cửa miệng đó.

Dĩ nhiên, ai cũng biết tỏng, đó là điều rất hiếm có khả năng trở thành hiện thực, hay gần như có lẽ sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Một câu dối lòng thuộc vào hạng bậc nhất.

Nhưng nếu ai cũng biết tỏng đó là những “kèo café” cửa miệng xã giao như thế, tại sao chúng ta lại thường hay dụng đến?

Là bởi vì ngượng miệng không có gì để nói? Hay bởi vì thật sâu trong thâm tâm, câu nói đó là dấu mốc cho một thời những con người này đã có cùng chung một thứ gì đó…

Đó có thể là những ngày tháng vô tư không lo nghĩ dưới mái trường.

Là những ngày hồi hộp chờ đến kỳ đi chơi xa của cả nhóm.

Là những lúc cùng chia sẻ buồn vui, từ chuyện chơi game học hành cho đến tình cảm thuở mới lớn.

Hay là khoảnh khắc cả đám sinh viên non xanh chém chuyện thế sự quanh bàn nhậu như những nhà triết gia kinh điển.

Là những ngày chia sẻ chung hoài bão, ước mơ.

Hay đơn giản là những lúc thất tình anh em cùng an ủi.

Có thể là những cảm xúc lưu luyến mối tình đầu.

Hay là những giây phút tâm sự cho nhau nghe hoàn cảnh gia đình, con đường tương lai sự nghiệp.

Tất cả đó, là những khoảng thời gian mà chúng ta – một thời – từng có chung chuyện để nói, chung thời gian để ngồi, chung sự quan tâm, chung mối lo nghĩ.

Thời gian trôi đi, và tự trong thâm tâm chúng ta – ai cũng hiểu, nhưng chỉ là không dám nói ra – một điều rằng: những khoảnh khắc như thế không thể nào quay trở về nữa.

Cơm, áo, gạo, tiền, vợ, chồng, con cái, theo thời gian là những con đường trăm ngả.

Người ta hay nói đùa rằng, ra trường rồi, thì chỉ còn gặp nhau 2 ngày: ngày đám cưới và ngày đám tang.

Chấp nhận sự thật, nhưng sâu trong lòng vẫn muốn níu kéo lại những thời khắc tuổi trẻ như thế. Đó chính là nỗi thôi thúc con người ta – vô thức – phải thốt ra một trong những câu nói dối lòng bậc nhất.

Cũng là để trong khoảnh khắc đó, ta được sống lại những giây phút quá khứ – dù chỉ là trong một thoáng chút. Một câu nói đắng ngắt – nhưng cũng tràn đầy hy vọng:

Hôm nào café!?