Chào chú em,
Anh nghe mấy đứa bảo rằng chú lại đang định từ bỏ cái kế hoạch làm cà phê mà chú đang theo đuổi, anh lấy làm buồn lòng lắm. Từ ngày đầu gặp anh, chú đã nói là chú đam mê cà phê, chú yêu cà phê, chú muốn học hỏi và trở thành bậc thầy về cà phê. Tháng nào chú cũng lên rừng xuống rẫy, in mòn dấu chân đến các vùng đất trồng cà phê khắp nước mình để học hỏi.
Thế rồi tới giờ, chú lại bỏ cuộc. Chú bảo là em đam mê cà phê thôi chứ không thích bán anh ơi. Bán buôn không hợp với em. Rồi làm sản phẩm bán còn phải giấy tờ này nọ, cực lắm, em ghét. Rồi lại còn thiết kế bao bì cho sản phẩm của chú, chú cũng ghét nốt. Thế là làm đã đời, nghiên cứu đã đời, chú nản rồi bỏ.
Ừ thì đó là quyết định của chú. Nhưng anh kể cho chú nghe cái này:
Như chú cũng biết, anh mê viết lách từ nhỏ. Đam mê của anh là viết, và anh muốn trở thành nhà văn. Nhưng những ngày đầu, anh viết ra thì không ai đăng, anh phải tự mày mò làm web. Chú nghĩ người như anh có thích viết code không? Ừ đúng rồi, không, nhưng anh vẫn làm thứ anh không thích, vì việc đó giúp anh bước thêm một bước gần với đam mê của mình hơn.
Rồi viết ra thì không ai đọc. Chú nghĩ người như anh thích làm quảng cáo không? Không, dĩ nhiên. Nhà văn ai cũng muốn tác phẩm của mình hay rồi người đọc tự truyền tai nhau. Nhưng không có chuyện đó đâu. Thế là anh phải mày mò học quảng cáo. Anh không thích, nhưng anh vẫn làm, vì việc đó cũng giúp anh bước thêm một bước gần với đam mê của mình hơn.
Rồi tới chuyện xin giấy phép in sách cũng vậy. Anh không thích giấy tờ, nhưng anh làm, vì đó lại là một bước tiến tới đam mê của anh. Rồi bốc vác sách về kho, đóng gói từng đơn hàng, ngồi mò web khi bị sập, cự cãi kiện cáo với đơn vị giao hàng mỗi khi có chuyện… tất cả những chuyện đó, một thằng nhà văn như anh không hề thích, nhưng anh vẫn làm, vì nó phục vụ cho đam mê của anh.
Anh nói chú nghe nè, người ta hay nói hãy theo đuổi đam mê, rồi rằng khi tìm được đam mê thì hầu như mình không phải làm việc nữa. Nhưng anh nghĩ không đúng. Được làm với đam mê hẳn là sung sướng, nhưng để đạt được điều đó, mình phải cố gắng thực hiện tất cả mọi thứ mình không thích, phải gắng vượt qua mọi khó khăn để phục vụ đam mê cuối cùng. Hầu hết người thích viết mà anh quen, tất cả đều chỉ muốn viết; khi đụng đến những thứ khác, họ bỏ cuộc. Ai cũng đam mê làm nhà văn, nhưng không ai chịu đổ mồ hôi—cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng—để trở thành nhà văn cả. Đam mê mà chỉ nhè việc sướng mà làm thì ai chả thích đam mê!
Anh nghĩ thực chất chẳng ai không có đam mê cả, nhưng điều làm nên sự khác biệt chính là ở chỗ, liệu mình có sẵn lòng vượt khó để đến với đam mê cuối cùng của mình hay không mà thôi. Mỗi ngày, khoảng hơn 70% thời gian làm việc của anh không phải là viết lách. Thậm chí 80% thời gian viết lách của anh cũng không phải là viết, mà thực chất là thu thập thêm tư liệu mà thôi. Mỗi ngày anh chỉ viết 30 phút, nhưng đó là 30 phút hạnh phúc nhất cuộc đời anh, bởi anh biết mình đã phải hi sinh những gì để có 30 phút quý giá ấy, và anh biết mình xứng đáng có được hạnh phúc này.
Anh chỉ nói vậy thôi, quyết định cuối cùng nằm ở chú. Dù kiểu gì anh cũng sẽ hỗ trợ chú hết mình.
Thằng anh si đa của chú
PS: Gửi chú tấm hình tụi anh, những thằng nhà văn, đích thân bốc vác sách ra Hội sách năm nay. Anh giữ xe ngoài cổng, còn thằng bạn anh thì è cổ vác sách vào quầy. Hôm nào muốn trải nghiệm đam mê của tụi anh thì cứ báo anh. Nhớ tập gym chứ sách nặng lắm đấy.